Trong núi Tề Linh, Ôn Văn ngồi bên cạnh đống lửa, đang nướng một cái chân heo.

Phần đầu gối bị bể nát, là thi thể động vật trong thôn Du Đằng lần trước, mặc dù dùng để cung cấp thức ăn cho quái vật nhưng thịt này không có vấn đề gì, không bằng trước tiên để mình có một bữa ăn ngon.

Từ phòng bếp trạm thu nhận lấy ra một đống đồ gia vị, vì thế thừ cần làm ngoài dã ngoại này chính là nhóm lửa mà thôi.

Da heo bị nướng giòn rụm, nước sốt rưới ở bên trên tạo thành màu sắc mê người, cầm dao găm đâm nhẹ một phát, nước thịt lẫn theo nước mỡ liền chảy xuống rơi xuống đống lửa làm phát ra tiếng xèo xèo.

Ôn Văn cười he he, cắt một khối thịt thơm ngon vẫn còn nóng hổi, trực tiếp nhét vào miệng rồi thỏa mãn nhai nuốt.

Anh không sợ phỏng, vì thế có thể thỏa thích hưởng thụ hương vị ngon nhất của món thịt nướng.

Trên cái cây ở bên cạnh Ôn Văn, một cô gái mặc đồ trắng cao không tới một mét hai bị sợi xích đen quấn bên hông, treo lên cao cao.

Trên đầu cô gái có lỗ tai dài đầy lông nhung mềm mại, phía sau còn một cái đuôi bông xù màu trắng.

Đây là một con thỏ yêu.

Thỏ yêu mắt đỏ hồng nhìn chằm chằm thịt nướng trong tay Ôn Văn, không ngừng nuốt nước bọt, nhưng Ôn Văn không chia cho nó một ngụm nào.

Anh thích ăn một mình.

"Tôi chỉ là một con thỏ bé nhỏ đáng thương mà thôi, người tốt bụng kia ơi, anh mau thả tôi ra đi mà."

Thỏ yêu cầu xin, sau đó dùng ống tay áo lau mặt mình một chút, cũng không biết là lau nước bọt hay lau nước mắt nữa.

"Nè, đừng có khóc sướt mướt như vậy, ông chú kia đáng thương hơn mày nhiều đấy." Ôn Văn không chút mềm lòng nói.

Đừng bị vẻ ngoài của con thỏ yêu này lừa, lúc Ôn Văn nhìn thấy cô ta, cô ta đang gặm nhắm một thợ săn nhân loại không biết làm sao lại tiến vào núi Tề Linh này, xem miệng vết thương trên người thì hắn đã bị con thỏ yêu này giết chết.

Thỏ yêu làm nũng nói: "Người ta đói bụng mà, trong núi này ai ai cũng hung tợn hết, tôi không tìm được thức ăn..."

"Đừng có làm nũng, không có tác dụng đâu."

Ôn Văn cầm lấy một hòn đá nhỏ, nhẹ nhàng ném qua, nhờ vào năng lực của nhân mã chuẩn xác ném vào trong miệng thỏ yêu.

Sau đó chỉ đống phân của con vật nào đó ở bên kia: "Còn nói nữa thì tao cho mày ăn phân đấy!"

Thỏ yêu vội vàng oan ức bụm miệng lại, không dám nói thêm lời nào.

Thỏ yêu này thực lực không mạnh nhưng lại có chút năng lực đặc biệt là kích thích ý muốn bảo vệ của người khác, để người ta không tổn thương cô ta.

Nhưng chiêu này đối với Ôn Văn căn bản không có tác dụng.

Ôn Văn bình thường không có ý muốn bảo vệ gì cả, thấy người mà không có ý muốn hãm hại đã là kiềm chế lắm rồi, vì thế khi cảm xúc dị thường đó vừa lóe lên đã bị anh phát hiện, sau đó bóp chết từ trong trứng nước.

Sở dĩ Ôn Văn không lập tức vồ thỏ yêu vào trong trạm thu nhận là vì muốn dùng cô ta làm mồi, xem thử xem có quái vật nào mắc câu hay không.

Lang thang trong rừng sâu núi thẳm, cảm giác mới lạ lúc ban đầu trôi qua xong thì bắt đầu cảm thấy chán.

Sau đó, Ôn Văn cầm lấy cái chân heo đủ sắc hương vị mà gặm.

Chân heo này thật sự không tệ, không kém hơn mấy quán nướng chút nào, là một thám tử.... à không, là một người đàn ông sống một mình nhiều năm, kỹ năng làm bếp của Ôn Văn cũng rất ok...

Một mình ăn sạch cả một cái chân heo, mày Ôn Văn hơi nhướng lên, có thứ đang tiến tới nơi này.

Quả nhiên, Ôn Văn vừa xuất hiện ý nghĩ này thì trên bầu trời xuất hiện tiếng kêu to dễ nghe.

"Rít ~ rít ~ rít."

Một con chim ưng lông viền vàng từ trên bầu trời bay xuống, hai móng vuốt sắc bén chuẩn xác vồ lấy thỏ yêu.

Ánh mắt Ôn Văn sáng ngời, mắc câu rồi!

Kim ưng mang theo thỏ yêu bay một đoạn, đột nhiên cảm giác được tốc độ bay có hơi trì, lúc này mới phát hiện ra xiềng xích trên người thỏ yêu, mà phần đầu xiềng xích nằm ở trong tay Ôn Văn.

Kim ưng muốn kéo cả Ôn Văn theo nhưng phát hiện sức lực của Ôn Văn lớn kinh người, mà xiềng xích thì có thể tự do điều chỉnh độ dài.

Nó giống như một con diều, mà Ôn Văn thì chính là người thả diều.

Phát hiện cứ vậy thì không thể bay được, kim ưng rít một tiếng rồi lao xuống, móng vuốt có thể bấu nứt đá nhắm thẳng về phía Ôn Văn.

Bắt một con mồi là bắt, bắt hai con mồi cũng là bắt, không bằng cứ bắt luôn cả Ôn Văn.

Ôn Văn mỉm cười, con chim ngu này còn không biết mình đang đối mặt với cái gì.

Nó túm thỏ yêu lâu như vậy, xiềng xích bên hông thỏ yêu sớm đã quấn lấy chân nó rồi!

Kim ưng chụp một móng vuốt vào người Ôn Văn nhưng bị anh dễ dàng né tránh, sau đó có chút ngạc nhiên nhìn con kim ưng này.

"Ngầu thật đấy."

Con kim ưng này đứng dưới đất cũng cao tới ba mét, phần cánh sải ra cũng phải được mười mét, lông chim trên người có màu nâu nhạt, phần đuôi thì có màu vàng óng, dưới ánh mặt trời chiếu sáng lóng lánh rực rỡ.

To con, tức là phạm vi tấn công cũng lớn, con kim ưng này không ngừng tấn công làm Ôn Văn tránh né có chút luống cuống.

Có điều, rất nhanh sau đó Ôn Văn đã biết nên làm thế nào ứng phó với kẻ địch bay trên không, bắt đầu phản ứng khá thong dong.

Kim ưng cũng không có năng lực gì đặc biệt, chỉ xét về thực lực, bậc trung của cấp Tai Hại có thể coi là nhỏ yếu, so với Bá Kê Song Sát còn không bằng.

Nhưng nó có thể bay nên đã bù lại được khá nhiều khuyết điểm.

Sau vài lần tấn công đều bị Ôn Văn né tránh, kim ưng đáp xuống một gốc cây to, từ trên cao nhìn xuống Ôn Văn.

"Ríu rít, nhân loại, nơi này không phải nơi mày nên tới."

Đừng hiểu nhầm, tiếng ríu rít kia không phải bán manh, là tiếng kêu của con chim này.

Rất nhiều loài chim trông rất oai phong nhưng tiếng kêu lại chẳng oai hùng chút nào, ví dụ như loài đại bàng đầu trắng kêu là ríu ríu.

"Nhân loại siêu năng, chưa được phép bước vào vùng đất này, hành vi của mày là vi phạm khế ước."

"Nhân loại? Không, tao không phải nhân loại."

Ôn Văn nhắm mắt lại, khi mở mắt ra thì ánh mắt đã trở nên đỏ bừng, răng nanh sắc bén từ trong miệng lộ ra.

Để không dính phải phiền phức không cần thiết, Ôn Văn không làm người nữa!

"Huyết tốc... núi Tề Linh này không phải nơi huyết tộc bọn mày nên tới."

Khí thế hung ác trên người con chim to kia giảm đi một chút, không phải nhân loại thì dục vọng tấn công của nó rất thấp.

Loài huyết tộc này rất khó đối phó lại không thể ăn được, miễn cưỡng ăn thì lại còn dễ bị tiêu chảy.

Đáng sợ nhất là, ăn vào dạng gì thì lúc ị ra vẫn y chang cái dạng ấy.

Lần trước nó thấy một con anh ưng quái cái ị ra một đống thịt nát thì đã trực tiếp chia tay với nàng ta...

"Hu hu, anh ưng quái đáng sợ quá, ông thả tui ra đi được không?"

Lúc đánh nhau khi nãy, thỏ yêu nhân cơ hội thoát khỏi móng vuốt của kim ưng, nhưng bên hông vẫn còn bị xiềng xích quấn chặt.

Ôn Văn quay đầu sang, kinh ngạc hỏi cô gái thỏ kia: "Mày nói nó là gì chứ?"

"Anh ưng quái đó!" Thỏ yêu thảng thốt nói.

"Không sai, bổn đại gia chính là anh ưng quái." Chim to dùng cánh chống nạnh nói, dáng vẻ khá là tự hào.

"Sau khi Bá Kê Song Sát biến mất một cách thần bí, anh ưng quái đã thay thế vị trí của chúng, trở thành tiểu ác bá của núi Tề Linh này, rất nhiều quái vật nhỏ bị nó hại."

Cô nàng thỏ dốc sức bôi đen anh ưng quái, cô ta hi vọng Ôn Văn và anh ưng quái đánh nhau tới lưỡng bại câu thương, khi đó cô ta sẽ trở thành ngư ông đắc lợi.

Nhưng Ôn Văn không để cô ta có cơ hội này, găng tay Tai Ách xuất hiện, nắm tay siết lại, đấm một quyền vào đầu cô nàng thỏ, sau đó kéo cô ta vào trong trạm thu nhận.

Sau đó Ôn Văn chỉ anh ưng quái nói: "Kế tiếp, chính là mày."

0.11389 sec| 2408.664 kb